Mỗi độ tháng ba về, Tây Nguyên đầy ắp nỗi bâng khuâng dưới cái nắng tròn vành của khoảnh khắc già xuân non hạ. Trời Tây Nguyên cao xanh, bầu trời tựa như tấm sàng kỳ vỹ đang sàng sảy lớp bụi mây rơi li ti giữa không trung đầy gió. Trên cao nguyên bạt ngàn nắng và gió, ta bâng khuâng chậm bước giữa bạt ngàn sắc trắng hoa cà phê. Loài hoa trắng tựa như tuyết, có mùi hương thoang thoảng mọc từng cành đều khắp, bát ngát cả một miền quê, trên những sườn đồi, vườn rẫy. Lồng ngực ta như bừng lên một tình yêu tha thiết và say đắm giữa sắc trắng bạt ngàn của rẫy hoa cà phê đang mềm mại đung đưa trong gió.
Một sáng tỉnh dậy, tôi ngỡ ngàng rồi vỡ òa sung sướng. Hoa cà phê đã bung nở trắng cành. Mới hôm qua thôi, những búp hoa còn ngại ngùng e ấp trong vỏ bọc xanh nhạt nhẹ nhàng, vậy mà chỉ sau một đêm say giấc, hoa đã bung sắc tỏa hương. Chạy vù trên những sườn đồi, thu vào tầm mắt là bạt ngàn “cánh đồng” hoa cà phê rực trắng gọi nắng. Nắng tháng ba của đất trời Tây Nguyên vàng như rót mật. Nắng lên, xua những hạt sương đêm còn mơ ngủ trên cành lẩn nhanh đi trốn. Nắng càng rực rỡ, sắc trắng của hoa cà phê càng tinh khiết và hương hoa càng ngào ngạt thơm. Nắng giục hoa tỏa hương để gọi bướm ong về lấy mật, khơi lên trong tâm hồn ta những cảm xúc lâng lâng, xốn xang khó tả thành lời.
Say thơm hoa cà phê. Ảnh: Hữu Hùng |
Tôi đi giữa đất trời hoa cà phê đang bung nở gọi mời, ánh mắt không thể rời màu trắng tinh khôi. Hít hà thật sâu, thật thỏa thuê mùi hương thoang thoảng của hoa quấn quyện khắp nơi, một mùi hương nhẹ nhàng, không nồng gắt nhưng có sức mê hoặc con người ta đến lạ, mê hoặc cả lũ ong bướm tìm về. Đàn ong cần mẫn trên những chùm hoa, lẩn vào đó hút mật, tiếng đập cánh rì rào hòa vào tiếng gió vi vu. Đời ong bay hàng ngàn vạn chuyến để lấy mật , dù xa xôi vẫn tìm được lối về. Những chú bướm đủ màu sắc thì chập chờn lên xuống, thích thú dạo chơi, bay lượn. Tôi ngất ngây giữa những chùm hoa trắng muốt đang vây quanh mình nhìn bướm ong cõng nắng đi rong.
Nắng tháng ba Tây Nguyên cũng như trở nên ngọt ngào hơn, rực vàng hơn bởi miên man sắc trắng hoa cà phê. Trắng mênh mông, trắng cả đất trời. Những chùm hoa cà phê đánh đu trên cành dịu dàng dâng hương, sắc, mật cho đời. Phải chăng sự tận hiến đó khiến vòng đời hoa cà phê ngắn ngủi? Chỉ ba, bốn ngày hoa đã vội tàn để nhớ, để thương, để vấn vương, tiếc nuối cho bao người đã trót say sắc trắng; để thẫn thờ, ngẩn ngơ cho bao người lỡ hẹn với mùa hoa khi không kịp trở về. Ngay lúc này, tôi được hòa mình vào đất trời Tây Nguyên, là nắng, là gió, là bướm ong… để say mê mải với hương sắc hoa cà phê. Hương hoa cà phê thanh tao, sánh nồng nhưng không ngào ngạt, vừa đủ thơm để bẽn lẽn, vừa đủ say để mê riết tâm hồn. Nếu một lần bạn có dịp đến Tây Nguyên vào tháng ba, mùa con ong đi lấy mật, ngắm sắc trắng bồng bềnh như tuyết trắng châu Âu của mùa hoa cà phê, hẳn bạn sẽ đắm chìm ngây ngất tưởng chừng như có thể hít căng gió lành vào buồng phổi, và cất ở đấy, thật đầy, thật căng, thật thơm, thật hiền.
Một sớm trong lành, ta lặng mình trong tinh khôi, ngắm hoa cà phê rung rinh cánh mềm giữa bầu trời lộng gió. Cảm thấy yêu quê hương mình, tha thiết, đắm say.